Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

CẬU BÉ VÀ CÂY TÁO

Ngày xưa có cậu bé nhỏ và một cây táo thật to làm bạn với nhau. Cậu bé đến chơi với cây táo mỗi ngày, leo lên cây, hái táo ăn rồi nằm ngủ dưới bóng cây to. Cậu bé rất yêu mến cây táo và cây táo rất thích chơi với cậu.
Thời gian qua mau, cậu bé đã lớn lên và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày nữa. Một ngày nọ, cậu đến ngồi cạnh cây táo và có vẻ buồn bã. Cây táo nói với cậu "tới chơi với tôi đi". Cậu nói "tôi không còn bé con nữa, tôi không còn thích chơi với cái cây nữa, tôi muốn có tiền để mua đồ chơi, tôi thích đồ chơi". Cây táo nói "xin lỗi cậu nhé, tôi không có tiền nhưng cậu có thể hái hết những trái táo trên thân tôi rồi mang bán đi để lấy tiền mua đồ chơi". Cậu bé vui sướng quá, cậu hái hết những trái táo trên cây rồi chạy mang ra chợ bán lấy tiền. Sau đó không thấy cậu trở lại nữa. Cây táo buồn lắm vì nó nhớ cậu bé.  
Một thời gian lâu sau, cậu bé lại trở lại ngồi cạnh cây táo nhưng nay cậu đã trở thành một thanh niên đứng tuổi.  Cây táo vui sướng quá, nó nói với cậu "tới chơi với tôi đi", cậu bé có vẻ suy nghĩ rồi cậu nói "tôi không có thời giờ để chơi, tôi phải làm việc để nuôi gia đình tôi, tôi muốn xây một ngôi nhà, cây táo có thể giúp gì cho tôi không?". Cây táo nói "xin lỗi cậu nhé, tôi không có nhà để cho cậu nhưng mà cậu có thể chặt hết những nhánh cây trên thân tôi, rồi dùng chúng để xây căn nhà cho gia đình cậu". Cậu thanh niên liền chặt hết những nhánh cây trên thân cây táo rồi vui sướng mang chúng chạy đi. Cây táo mặc dù đã trụi lủi không còn nhánh cây nào trên thân nữa nhưng vẫn sung sướng vì nó đã làm cho cậu thanh niên được vui. Sau đó thì chàng thanh niên lại đi biệt tích và cây táo lại một lần nữa cô đơn và buồn bã vì nhớ cậu thanh niên.   
Mãi lâu sau, vào một ngày trưa hè nóng nực, chàng thanh niên lại trở lại và bây giờ chàng đã thành một người đàn ông đứng tuổi. Cây táo thật là mừng rỡ, nó lại mời người đàn ông đến chơi với nó nhưng ông ta lại buồn bã nói "Tôi đang buồn và tôi cũng bắt đầu già rồi. Tôi muốn làm một cái thuyền buồm để đi chơi cho đỡ buồn, cây táo có thể giúp tôi được không?", cây táo liền nói "cắt cái thân của tôi đi rồi dùng nó mà làm cái thuyền buồm để đi chơi". Ông ta bèn chặt thân cây táo xuống và mang đi làm một cái thuyền buồm và đi chơi một thời gian thật lâu. Cây táo bây giờ chỉ còn trụi lại cái gốc nhưng nó vẫn chờ đợi để cậu bé ngày nào về lại chơi với nó.  
Cuối cùng rồi một ngày kia sau nhiều năm vắng bóng, cậu bé ngày xưa đã trở lại và cây táo nói với cậu ta rằng "cậu bé của tôi ơi, bây giờ tôi không còn trái táo nào để cho cậu nữa". Cậu bé ngày xưa, bây giờ đã trở thành một ông già trả lời "bây giờ tôi cũng chẳng còn răng để mà cắn", cây táo lại nói "tôi cũng không còn nhánh cây nào nữa để cho cậu leo chơi", cậu bé ngày xưa lại buồn bã trả lời "tôi cũng già quá rồi không còn leo trèo được nữa". Cây táo vừa rơi nước mắt vừa nói "thật ra thì tôi cũng chẳng còn gì để có thể cho cậu được nữa ngoại trừ cái gốc già cằn cỗi đang mục nát này", cậu bé trả lời "bây giờ tôi không còn cần gì nữa cả, tôi đã mệt mỏi rồi, tôi chỉ muốn có một chỗ dựa lưng để nghỉ ngơi thôi". Cây táo vui vẻ trả lời "tốt lắm cậu bé ơi, gốc cây già này là một chỗ nghỉ lưng rất thoải mái, lại đây, lại đây, ngồi dựa vào tôi mà nghỉ ngơi". Cậu bé ngày xưa bèn ngồi xuống dựa vào gốc cây ngơi nghỉ, cây táo cảm thấy thật sung sướng, nở một nụ cười pha lẫn với nước mắt…..  
Câu chuyện này dành cho tất cả chúng ta, cây táo chính là cha mẹ của chúng ta. Khi chúng ta còn bé, chúng ta rất thích chơi đùa với bố mẹ, khi chúng ta lớn lên, rời khỏi mái ấm gia dình, xa lìa bố mẹ và thường thường thì chỉ trở về với hai đấng sinh thành khi chúng ta cần điều gì hoặc là chúng ta bị trở ngại trong cuộc sống của mình, mặc dầu thế nhưng cha mẹ chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng trải rộng vòng tay để đón tiếp và giúp chúng ta với tất cả những gì có trong tầm tay để cho chúng ta được sung sướng.  
Các bạn có thể nghĩ là cậu bé trong câu truyện đã đối đãi với cây táo một cách nhẫn tâm nhưng đó chính là cách mà đa số chúng ta đang đối đãi với chính cha mẹ mình.
Võ Công Triệu,
Sưu tầm theo Chicken Soup For The Soul
No related content found.

Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

CÁI TINH TÚY CỦA PHỤ NỮ THỜI PHONG KIẾN

Trong mỗi gia đình ai cũng mong muốn gia đình mình hạnh phúc, nhưng không phải ai cũng được như thế.Tôi muốn đưa ra một góc nhìn nhỏ, sự cư xử của một số người phụ nữ đối với chồng trong thời đại phong kiến, đó là cho chồng ăn mâm riêng (bàn côi).Qua đó chúng ta thấy rằng nếu nhìn góc độ nào đó chúng ta cho là thiếu tính dân chủ , không công bằng trong gia đình, trọng nam ,khinh nữ. Nhưng nếu xét một cách toàn diện chúng ta thấy rằng người chồng lúc bấy giờ là người trụ cột gia đình, lo toan nhiều công việc, về cuộc sống của mỗi gia đinh lúc bấy giờ còn nhiều khó khăn, chính vì vậy miếng ăn còn nhiều chật vật.chính vì vậy người vợ chọn cho chồng mâm riêng để có sức để làm được nhiều việc. phù hợp với tâm sinh lý của người đàn ông là yêu bằng dạ dày.Tôi thấy đấy là tinh túy của người phụ nữ thời phong kiến biết vận dụng hoàn cảnh để tạo cho chồng mình có một sức khỏe để làm người trụ cột gia đình giử cho gia đinh mình hạnh phúc
Ngày nay trong cuộc sống hiện đại nền kinh tế phát triển, cuộc sống không còn chật vật như ngày xưa. Tôi hy vọng những người phụ nữ biết tận dụng những tinh túy ấy, tạo cho những đức lang quân của mình có phong độ trong cuộc sống để bảo vệ hạnh phúc gia đình